Cậu Subin
Này nàng… đang tự do..
Hay hạnh phúc vậy…
Maple Leaf
@@
rồng đã hiện
giật mình đấy…
Người mất tích cũng lâu nhỉ…
Cậu Subin
Cố nhân thôi…
Ta vẫn ngồi đây…
Vẫn nhìn mọi người hàng ngày mà…
Mất tích đâu…
Ta nói rồi mà…
Ẩn cư là cái thú…
hiii`…
Maple Leaf
à ừm…
Cậu Subin
Thiếu tri kỉ thôi…
hiii`…
Lạc câu hỏi rồi…
Maple Leaf
tại người bỏ tri kỉ mà đi đấy thôi…
Cậu Subin
Mà thôi không sao…
Biết làm sao được…
Giấc mộng vùng vẫy còn đấy…
Có ai dám đợi chờ…
Cũng chẳng ai dám nói….
Maple Leaf
Người giữ được sẽ không nói, vì sẽ không muốn giam cầm người…
Người nói được thì lại chắc chắn không hiểu người…
…
chỉ sợ người ko có mộng, từ bỏ mộng mà thôi…
Cậu Subin
Chưa bao giờ có ý bỏ mộng…
hiii`…
Có rồi…
Gặp rôi…
Maple Leaf
ừm…
Cậu Subin
Cũng vậy thôi…
Maple Leaf
lạc rồi chăng?
Cậu Subin
Không đúng thời điểm…
Maple Leaf
ừm…
Cậu Subin
Duyên vẫn là mình tạo ra…
Nhưng đến lúc cũng muốn lạc..
Maple Leaf
duyên do trời tạo, nợ bởi người xây
Cậu Subin
Mà nàng đá giỏi quá…
Maple Leaf
haha
Cậu Subin
Ta đang hỏi về người…
Mà toàn nói chuyện mình….
Maple Leaf
thế người nói xem… ta giờ thế nào…?
Cậu Subin
Ta muốn nàng thế nào?… hay ta thấy nàng thế nào…
Maple Leaf
…
Cậu Subin
Không lựa chọn gì cũng là một sự lựa chọn
Maple Leaf
cả 2 đc chứ
;))
Cậu Subin
… cũng là một chọn lựa
Lại chuyển qua suy nghĩ của ta…
Cao thủ đấy…
Maple Leaf
haha
giờ chỉ là mèo con
cao thủ gì hả người
Cậu Subin
Nàng muốn nghe nói thật hay nói dối…
Maple Leaf
cả 2 đc ko? :))
Cậu Subin
hiii`……
Thế thì…
Tự do và hạnh phúc…
Maple Leaf
là…
@@
Cậu Subin
Đấy…
Maple Leaf
là người muốn hay thấy
;–
;))
Cậu Subin
Ta muốn hay ta thấy… nói thật hay nói dối… người thích cái nào thì nghĩ vậy…
Maple Leaf
haha
Bị bẫy rồi…
Người vẫn vậy nhỉ
Cậu Subin
vẫn vậy…
…
Maple Leaf
viết rồi để đấy
đã nói ra được thì để lại 1 bên đc mà…
Cậu Subin
Nhiều lúc cũng muốn nói…
Mà … không còn ai…
Maple Leaf
không còn ai hay ko muốn còn ai…
Cậu Subin
hiii`…
Ta vẫn cười chứ… nhưng giả tạo …
hiii`…
Maple Leaf
mệt ko?
Cậu Subin
Thì… cô đơn quen rồi…
…
Mệt…
Maple Leaf
cô đơn quen cũng đâu cần cười giả tạo lắm đâu nhỉ…
Cậu Subin
Giả tạo cũng… quen rồi…
Maple Leaf
cầm nặng quá thì đặt xuống chút… thế thôi
hình như quen thì con ngừoi ta ko mệt đâu người ơi…
Cậu Subin
Quen thật mà…
Mệt khi không phải giả tạo… đêm…
Maple Leaf
…
Cậu Subin
Nhìn lại rồi cười…
Maple Leaf
… ko biết nói gì nữa… :))
Cậu Subin
hạnh phúc… @@ … vui hơn tự do chứ…
Maple Leaf
à cái j vui hơn à…
ta ko chắc đâu
Cậu Subin
Sao lại không@@
Người qua cả 2 cảm giác…
Maple Leaf
mỗi cái có cái vui riêng… so sánh là khập khiễng…
Cậu Subin
…
Maple Leaf
… ko so sánh đâu…
Cậu Subin
Uhmm…
Ta thấy người nói ” cái giá của … ”
Cứ nghĩ định giá được… hiii`…
Maple Leaf
haha
giá của 2 cái ko cùng đơn vị
Người lơ là rồi kìa…
Cậu Subin
…
Ừ…
Người biết à
…
Đang nghĩ bâng…
Maple Leaf
ừm…
tang Hexa… ko đi đc…
Cậu Subin
…
Không sao…
Người cuối cùng hexa muốn gặp…
Không phải ta…
Cũng không phải người …
…
2`…
Maple Leaf
Người nói ko sao…ta cũng biết vậy… nhưng vẫn thấy gì đó bâng khuâng chút…
ừ… người thì ta ko biết, ko phải ta thì đúng mà…
chỉ là… thật sự áy náy 1 câu nói từ ngày xưa thôi… cố nhân à
…
vả chăng… nghĩa tử là nghĩa tận…
…
Hôm nay anh sẽ viết về em… một bài có lẽ câu chữ chán nhất anh từng viết đối với những người lạ, dài nhất anh từng viết, nhưng chắc cũng chẳng đủ để kể về anh em mình, vì nó kể về cuộc đời của một con người… Sao mà đủ..
Anh sẽ viết, tương lai có thể cho con anh đọc, bảo nó có một người chú đáng tự hào… một người anh em mà con phải có trong đời…
… end …
8h sáng 17.1.2016, em đi…
18h 17.1.2016, H.An cưới chồng…
Một ngày không biết phải đưa ra bộ mặt nào với cuộc đời…cả đêm anh không thể ngủ, anh sợ lúc anh ngủ, anh mất em lúc nào không biết…
Trung.
” Tao về tới nhà Nghĩa lúc 10h. Giống như là nó còn đang đợi ai hay điều gì đó nên chưa muốn tạm biệt cõi tạm. Ngồi nói chuyện với mẹ nó rồi cùng cả nhà nó và anh em họ hàng ngồi canh thức… Nhìn nó những giây phút cuối này tội quá. Không còn biết và nhận thức đc gì nữa…
Nghĩa vẫn chưa muốn xa mọi người đâu nha. Qua 1 đêm nằm nhà, h đang có dấu hiệu của khởi sắc hơn 1 tí. Bây h đang chuyển lại vào bv. Cầu nguyện cho nó nhé. ”
Lvd. Con út nhà mình.
” Duyên nghĩa sống đời này xem như đã dứt.
Nghia lai chuyen vao benh vien Le Loi Vung tau
Giơ đang thở máy
Nhưng tình hình thì ko khá hơn mấy
rút máy ra lúc nào là đi lúc đấy
Nghĩa mất rồi nha An
8h sang nay.”
…
Anh đã run.. run cầm cập… run rạn vỡ… Sao… anh chẳng khóc, anh chẳng oà lên… Anh rưng mắt, nhưng anh chưa khóc, anh biết… người thân hơn cả anh em ruột vừa ra đi, mà anh…
Người cuối cùng mà em muốn gặp… Anh biết, không phải là anh… cũng chẳng phải Maple…
Anh chửi, hài, anh chửi Trung, chửi con út, ” bạn bè cái cc, anh em cái cc… cút, cút hết “…chửi những đứa đưa em lên mạng xã hội chia buồn… để ???? Em có đọc được nữa đâu…
Anh mất hẳn trí não, anh quên hẳn mình, anh bình tĩnh lắm mà… sao…
Ừ, anh bình tĩnh, anh cười với mấy đứa trong phòng, hôm sau anh vẫn vui vẻ đi làm, cười với người này, hỏi thăm người kia… Ừ, vậy đấy… Anh mà…
Anh nhớ, đọc ” tuổi trẻ, con đường” nhớ em…
Khi anh xem Hạo Nam, Sơn Kê của Hồng Hưng năm ấy, nhớ em…
Khi anh nghe câu cuối cùng trong ” Friends “.. Nhớ em…
Bài rock Việt em thích nhất, ” say”… bây giờ mới ra bản chính thức…
Anh nhớ…
… 1 …
Trước ngày tớ gặp cậu lần đầu, tớ chơi với toàn con gái, tớ ngoan, hiền nổi tiếng… hiii`… vì tớ chẳng có cạ cứng… lũ con gái, chẳng biết phiêu lưu là gì… chẳng biết gì về sinbad, về tom sawyer, huckleberry finn gì cả , ngay cả hoàng tử bé còn chịu thì làm sao nghĩ được… chẳng ai phiêu lưu, chẳng ai làm pháo diêm, hay bắn bi đá bóng, tụi con gái chỉ thích chơi đồ hàng, … lũ con gái chán chết…
…. 11 …
Sau ngày cuối cùng gặp em, anh bước đầu vào đúng con đường mà anh em mình muốn… Anh đang ở cái xứ mà lẽ ra em phải ở… nhìn Origami, quilling… mà nhớ… niềm đam mê của em, nơi đây đủ cả… từ bài magic, đến pokemon, đến Nintendo, đến những con người không phải lo sự soi mói của xã hội…
Tháng 9 anh nhớ em, như mọi năm anh post bài mà em thích ” Wake Me Up When September Ends” … một bài hát về một người mất đi người thân nhất, gã giam mình trong phòng và bảo mọi người hãy gọi hắn khi tháng 9 qua, gã không muốn sống lúc này… Anh đâu ngờ…
Em chắc vẫn như lần cuối anh gặp, ở nhà, thuốc thang, và… lãng quên…
Anh vẫn tật cũ, quen nhiều phụ nữ… nhưng phụ nữ là một giống loài kì lạ, họ vẫn không biết những đam mê của mình, họ chỉ thích giữ chặt mà chẳng biết buông ra… họ muốn của họ thì phải là của họ… ràng buộc… hài…
Vẫn vậy, phụ nữ thật chán chết…
… 2 …
Ngày tựu trường lớp 5 ( hiii`…) năm 2000… lần đầu tớ gặp cậu, cậu cười rạng rỡ, chọc tớ cười … Khi thầy Sinh dặn gọi Nghĩa trong lớp đi học thêm hs giỏi…
” cậu biết lớp mình ai tên Nghĩa không? ”
” không, cậu tên gì?…”
” Đỗ Hải An”
” Tên Hải An à, nghe vui nhỉ, chung họ với tớ, tớ là Đỗ Trọng Nghĩa… ”
Tớ thấy ai cũng thích cậu, ai nói chuyện với cậu cũng cười…
” An à, hài hước, làm cho mọi người cười là mình cũng vui mà… ”
Ừ, tớ học hài hước từ cậu đó… biết không???
… 10…
Ngày cuối cùng gặp em… Anh không tin mắt mình…. Em bị căn bệnh quái ác mà anh mới nghe lần đầu… Anh hỏi cả Lân, Long tìm hiểu cho anh về căn bệnh ấy… Mà…
Em còn khoảng 35 kg, người gầy, leo lên xe máy đi uống cafe với anh còn không nổi…. Em không được uống lạnh, uống cafe hay trà, nước ngọt … Em chỉ uống chút sữa nóng… Em hay quên uống thuốc, việc duy nhất em phải nhớ trong ngày….
Em nghe kể về Hà Nội
… ” em muốn lúc nào đó đi Hà Nội…. ”
Ừ… Em còn muốn nhiều lắm mà… Sao em lại… bỏ cuộc…. HẢ !!!!!!!!!!
… 3…
Có cậu, là một chuỗi dài phiêu lưu, những cánh rừng, những ngọn đồi…
Cậu hay bỏ lễ vào nhà chơi với tớ, cứ sáng CN 9h là tớ chờ cậu vào, anh em cùng bày trò… hiii`…
Tớ hay ra nhà cậu, ở nhà gọi cậu bằng Nam, nhà cậu vắng bóng một người gọi là ” bố “… mãi về sau này, cậu cứ bảo ” thèm có bố, thèm được học những điều bố chỉ con trai… “… nhưng bù lại nhà cậu có bà nội… bà cứ gặp mình là bảo anh em mình như Lưu Bình Dương Lễ, sẽ bên nhau mãi… đến tận khi lớn mình vẫn chưa biết truyện đó thế nào, chỉ loáng thoáng nhớ lời bà kể, … mình thích bà lắm, thích nghe bà kể chuyện lắm… mình cũng có bà, nhưng bà mình nhiều cháu quá, cả chắt nữa… mà nghe lời kể lại xưa bà cũng không thích nhà mình lắm… Vậy nên, bố mình không muốn 3 mẹ con phải khổ mới chuyển cả nhà vào nam…. bố không cãi bà nhưng cũng có bản lĩnh không để vợ con khổ….
Nghe bà kể, bố cậu cũng giỏi lắm… cũng một mình bôn ba đất nam bao nhiêu mới có nhà cửa vậy…. có lần, mẹ cậu dẫn tớ ra mộ bố giới thiệu… bạn của con trai bố…
Vậy mà… lần cuối về, bà nằm đấy, không biết có nhớ thằng An không… lần ấy tớ chỉ tập trung bệnh tật của cậu…
Ngày ấy, tớ và cậu suốt ngày cùng nhau mày mò pokemon, magic card, Origami… cậu giỏi hơn tớ nhiều…
…
Nhỏ vậy, mà tớ cũng hay đi lễ với cậu, ngày nào có bánh thánh hay đồ ăn, cậu lại gọi mình đi…
… tín ngưỡng là thứ gì đó thật hay, ta có thể gọi, thì thầm, xưng tội lỗi, xin thứ tha… và bao giờ cũng được tha thứ … Nam nhỉ ?
… 9 …
Cộ cafe một ngày 2013…
Anh bước lên phòng em và Stone…
” chị đã có ý tưởng cho cái nền sau cái máy nhạc chưa… ”
” à có rồi, nhưng chị vẫn chưa có hứng tiến hành… hiii`… ”
” tuần trước em đã bảo deadline là cuối tuần này, em muốn làm việc ra làm việc, không phải có hứng hay không… ”
…
Em ngồi đó, nhìn anh nói chuyện với Stone…
” Anh khác xưa rồi An à… ”
Ừ, sao anh ngu vậy, anh cũng là người phải có hứng mới thiết kế được… những người giỏi họ không muốn sức ép công việc của họ… anh biết Stone giỏi mà… tại sao??? Mù ???
Hôm sau, Stone chuyển đi, và em cũng đi theo…
” anh Nghĩa cũng đi à anh An ?”
” Ừ, không lo, rồi nó sẽ trở về, đây mới là nhà nó, đây mới là anh em.. ”
Anh tưởng tượng đến ngày Dom nói với Vincent ” welcome home “. – ” mừng chú về với gia đình ”
Mà … mãi ngày ấy không đến…
Anh biết, rồi Stone sẽ bỏ đi, nhưng tính tự cao của anh em mình sẽ không cho em về dễ dàng… một người đàn bà quá 30 cần gì ở gã trai 22, 23 tuổi đời???
Có người đến truyền đạo cho anh… Anh không hứng theo, nhưng nhớ thời xưa, anh lại hứng kinh thánh… từ đó anh hay mang theo người 1 quyển kinh thánh… những câu chuyện Cựu ước luôn làm anh thích hơn tân ước… những ai mang kinh thánh theo bên người thường một là kẻ điên, 2 người sùng, ba là thiên tài… hiii`… Anh là 1…
Em unfriend anh trên face, mãi đến hôm nay chúng ta vẫn không là bạn… 2`…
Thỉnh thoảng, anh, em và con út vẫn gặp nhau ở Thí Dụ… mà bao giờ bên cạnh em cũng có Stone, anh chẳng thể như xưa…
Stone bỏ về Hà Nội, lúc ấy Cộ cũng sắp sập… Anh mải mê với đống giấy lộn… tiền bạc, là cái dek gì vậy An ?
Anh cũng về Hà thành… trước lúc đi chỉ kịp gặp mẹ và em Nhung, bà… Em và ku Kì không có nhà…
Hà thành năm trời, anh tìm được đường đến ước mơ của anh em mình… Anh về gặp lại em trước khi đi…
Ai ngờ là lần cuối, Hexa ơi.
…. 4 …
Vào cấp 2, anh em mình mỗi đứa một lớp… nhưng vẫn cùng nhau, cùng đi, cùng ở, cùng bước chân vào giang hồ, cùng cười, cùng nhịn… và cùng nhục…
Bọn xóm củi chắc nhớ anh em mình lắm… cái ngày cậu và tớ cùng gồng mình chống trả… ôi thời ấy… Giờ thì… còn tớ thôi, Hexa à…
” An. Thằng Vinh nó đánh tớ “…
Lần đầu tớ đấm một thằng hộc cả máu, vì dám đụng vào anh em tớ…
Cấp 2, nhà cậu xuất hiện thêm chú Võ và em Nhung… cậu không bao giờ chịu gọi chú là bố… chú hay đánh anh em cậu…. tớ biết, những ngày tớ bên ngoài hàng rào, cậu và em Kì bị giam ở trong…
Rồi từ đó, cậu chẳng cười, ít nói, lầm lầm lì lì, đến nỗi nhà tớ còn bảo thằng Nghĩa thế nào ấy…
Trung xuất hiện, thân với tớ, vậy nên thân với cậu… Anh em mình tự hào vì có thằng bạn ngoan ngoãn, giỏi giang, hát tiếng Anh cực kì… nhưng Trung khác, tớ chỉ có thế thoải mái khoác vai, đùa cợt, tâm đầu ý hợp với cậu… Trung quá gia giáo, quá nghiêm túc… xem Oceans’s eleven … thấy cặp bài trùng, tớ lại nghĩ về anh em mình… hiii`…
Thảo, Xíu và cô Giang xuất hiện, luôn hẹn anh em mình đến lúc về hưu sẽ mua xe cùng nhau nghỉ cuối tuần Đà Lạt Nha Trang gì đó…. Cái hẹn vẫn còn đó… mà người…
…
Ở trường, cứ giờ ra chơi, cậu lại qua lớp tớ, bọn nó không thích người ngoài, chả sao… bạn tớ là được…
Rồi mình cùng biết lineage, tớ sẽ không bao giờ quên cái nhạc nền ấy… chắc chắn, tớ hứa…
Nói về game, là đẫy rẫy những kí ức… bao giờ chọn, Tùng là tanker, Trung là Acher, tớ là Assassin hoặc Mage, cậu bao giờ cũng là Support, mãi về sau vẫn thế… nó là con người cậu, luôn đứng sau làm vai phụ, âm thầm mà… quan trọng…
Rồi mình cùng lập nên T3, … kể từ đó, Lân, H . An, Hà xuất hiện trong cuộc sống anh em mình… tất cả là bạn tớ, sau đó là bạn cậu… thật buồn cười, đến lúc ra đi, cậu chưa từng là nhân vật chính trong bất kì câu chuyện nào, ngay cả trong nhật ký của chính cậu, nó bắt đầu từ cấp 2, nhỉ … nhật ký tớ đọc như của tớ, ngày nào cũng ” sáng vào nhà An, đi thể dục với An, An gọi đi học, An đi đâu, mình chờ… An, An, An..” ….. tớ đã làm gì cuộc đời cậu vậy… Nam ơi
…. 8….
Những ngày đầu làm Cộ, thật vui…
Stone vẽ, em và bé Trang sơn, anh và Trung lo bàn ghế và sân khấu, Tùng kế toán…
Anh tự tin đặt em vào vị trí thiết kế, anh biết khả năng của em… thật buồn cười, anh học thiết kế, nhưng chỉ là máy móc, còn mỹ thuật, em thừa sức ăn đứt…. Em học CNTT, mà ngoài mạng thì máy tính có gì cũng hỏi anh…
Cái cây ở tường quán mình mà em sơn, đã thành huyền thoại mà bao nhiêu quán sau này bắt chước…. Em biết không…
Rồi Cộ mở ra, em sợ mái tóc dài ngang lưng của mình phiền đến khách, em vẫn dậy sớm nhất, dọn quán và chờ vị khách đầu… sau đó lại ra giữ xe…
Em và anh đi đòi nợ… buồn cười, một thằng quần tây áo trắng mà tóc dài muốt, một thằng quần sort áo thun mà ngồi phì phèo điếu thuốc trước nhà người ta…
….
Những ngày có chuyện buồn, em không còn bảo anh, em sang anh Nhân ngồi…. lúc ấy, anh đang bận rộn mớ quan hệ bòng bong, mớ giấy mà gọi là tiền… Anh mù…
Rồi em không thể muốn làm việc, anh lại bị tác động bởi xã hội…. anh chợt muốn tìm ai để đổ lỗi.
Và đó chắc là em và Stone…
” anh sai rồi, An à “… Anh vẫn nhớ lời em nói, hờ hững lắm… không như xã hội này, họ đưa ra ý kiến, họ phê bình, họ tìm cách cho người ta theo ý họ…. Em thì không, em chỉ nói… vậy thôi…
Mà thấm… Hexa à…
… 5…
Cấp 3, tao và mày mỗi người một trường… bạn bè mới, cuộc sống mới… Thỉnh thoảng tao vẫn về tìm lại ngày xưa… về ông Hoà bao giờ cũng gặp mày, thuở ấy, ông Hoà có chị em Vân, Trúc, Vi xinh lắm… đến nỗi sau này tao chỉ muốn đặt tên con gái tao là Vi…. hiii`…
“Mày muốn cho thằng Nam hay bất kì đứa nào vào nhóm, mày phải hỏi ý mọi người chứ, mày tưởng là trưởng nhóm muốn làm gì thì làm à… ?”
” được rồi, thế nếu tao hỏi thì có ai phản đối không? ”
” không, nhưng mà… ”
” thế cần gì phải hỏi ”
” mày độc tài quá… ”
…
Mày quen bạn… Khánh ròm, Nhựt và một thằng nữa tao quên tên…. tao thấy bọn nó chẳng được… mà tao không biết ” được… là thế nào ?”
” mày đừng chen vào đời tao nữa, đó là những người bạn đầu tiên tao tự quen, mày thì giỏi rồi… tương lai sáng quá mà, bạn bè gì nữa… tao giờ chỉ game thôi… ”
Tao chẳng có thể nói gì, ừ mày phải có chọn lựa cho đời mày chứ…
…
Rồi đại học, tao về…
” mày lên học đại học đi, Sài Gòn nhiều thứ thú vị lắm… ”
” người đời xảo trá lắm mày, tao không muốn bước vào… tao cứ thế này thôi, tìm mẹ một nghề nào đó nhẹ nhàng an phận qua ngày… ”
Tao vẫn lì, lúc nào về tạo cũng thuyết phục, tao còn tìm cả trường Aptech FpT cho mày… mày thích CNTT, có thể làm thứ mày thích…
Rồi mày cũng chịu lên SG, ai cũng nghĩ vì tao khuyên, cả mẹ mày… nhưng chẳng ai biết, mày lên vì mục đích cao hơn nhiều… ” Tao muốn mua lại căn nhà của bố tao, mẹ đã bán đi cho anh em ăn học, tao muốn chăm sóc hai đứa em thay mẹ, mẹ tao cũng đủ mệt rồi… ”
Giờ mày đi, ai làm việc đó bây giờ hả ku… mày bỏ vậy sao???
… 7…
Anh họp mọi người, anh quyết định mở quán cafe, ai cũng hứng thú mà có ít vốn… Anh có một ít nhưng vẫn cần mượn thêm…
Hexa thiết kế, anh thi hành, Tùng quản lý tiền bạc, Trung ca sĩ chính… kế hoạch mở ra hoàn hảo lắm…
Rồi em và anh đi gặp Stone, một người chị bên ” Thổi hồn vào giấy “…
Những thiết kế của chị thực sự làm anh ấn tượng, nhưng anh sẽ vẫn bảo thủ, em là thiết kế chính, Stone có kế hoạch nào sẽ bàn với em…
Rồi kế hoạch dần hình thành, cứ 2,3 ngày mình lại họp, lại mở thiết kế, nghĩ tên, chia công việc…
Mọi chuyện bí mật đến ngay cả những người thân nhất cũng không biết…
Stone gọi 4 anh em mình là ” Bộ tứ quyền lực “… bộ tứ ấy bây giờ còn ai… một người yên bề gia thất, một thằng lông nhông khắp SG, một đứa bỏ cuộc đời mà đi, một kẻ lạc lõng nơi xứ người…
Cộ đã hình thành như thế… Em nhớ Cộ không? Đứa con tinh thần của anh em mình, đứa con mà anh đã lạnh lùng giết chết…
… 6 …
Sài Gòn – Maple và khoảng đời mà em nhớ nhất…
Em bắt đầu gọi anh bằng anh…
Không thể sống cùng anh, anh gửi em sống với Tùng, Tùng là anh em của mình, chẳng ai biết nó đại gia nếu nhìn bên ngoài…
Em học Aptech, cái ngày em đạt giải ở Aptech, anh tự hào đi khoe khắp nơi… Anh vẫn nhớ tấm hình ấy, gã trai gầy gò, tóc dài chấm lưng…
Em và anh cùng quen 1 cô gái, Maple… người con gái đầu tiên làm em phải suy nghĩ…
Ừ, Maple thú vị, đến nỗi anh còn muốn giành của em…
” anh thấy em này được đấy, anh thích những cô gái tự trả tiền cho chính mình… ”
Rồi mình biết K13, biết con Út AH, những ngày đó, có lẽ chẳng gì vui bằng trong cuộc đời em… buồn buồn, 2 thằng lại rủ nhau đi K13 xoã tóc điên cùng rock… làm chai ken hay chai rượu uống là say…
Anh vẫn nhớ ngày thứ 7 anh dẫn em đi RFC…
” khi nào rảnh, anh hãy dẫn Map đến đây, chắc nó thích lắm… ”
” sao chú không dẫn mà bảo anh ”
” nó thích đi với anh hơn, em biết chứ… ”
” tào lao, vậy khi nào dẫn anh sẽ bảo nó là chú rủ”
” anh nghĩ nó nói thế nào? ”
” Ờ, nếu Hexa muốn rủ, thì phải tự nói, còn khi ấy muốn đi hay không là chuyện của tôi”
” biết mà, anh hiểu nó hơn, nó thích đi với anh hơn “.
“…”
Anh vẫn hay đi với Map, chỉ vài câu chuyện, vài lời buông lơi, vài khoảnh khắc si loà…
Em lạ, anh không thấy một thằng con trai 20 tuổi đầu không muốn đi xe máy, không bao giờ mặc jeans, lúc nào cũng là quần tây, sơ mi trắng… ngày đầu em đi xe máy, là chở Maple về VT, Hexa nhỉ… Cú thoát chết hôm ấy, nếu xảy ra có lẽ đỡ đau hơn … chết cùng Map… 2`… Anh đang điên…
Rồi em cũng dừng lại, hay vì Map chủ động từ chối…
” anh làm cho Map khóc, em sẽ giết anh “…
Rồi anh em mình lại leo lên sân thượng, trần trục đánh nhau túi bụi… đánh xong thằng nào cũng sưng vù rồi mỗi thằng ôm chai Ken ngồi nhìn SG đêm…
” anh em mình sẽ mãi thế này nhé ”
” tất nhiên rồi… “